Ở chỗ cửa sổ trên hành lang phía trước mặt Ôn Văn là một người đàn ông đang đứng bưng mì tôm, người này khoác áo khoác da sói màu trắng, ánh mắt rất u buồn.
"Anh là... Trường Tôn Cảnh?"
Người đàn ông kia quay người lại, cảm giác đầu tiên của Ôn Văn là mình nhận nhầm.
Trường Tôn Cảnh vốn khôi ngô tuấn tú tràn đầy tự tin, mặc dù đã không còn siêu năng lực nhưng cũng không hề muốn từ bỏ.
Mà người trước mặt thì mặt sưng lên như đầu heo, trong mắt có chút mất mác.
"Cậu là ai?" Trường Tôn Cảnh nói chuyện không rõ nói.
Nghe thấy âm thanh của hắn, Ôn Văn liền xác nhận người này quả thực chính là Trường Tôn Cảnh không sai, sau đó nói với hắn: "Tôi là Ôn Văn, chúng ta đã gặp mặt ở thành phố Phù Dung Hà."
Mặc dù Trường Tôn Cảnh đã trở thành nhân viên thu nhận nhưng hắn và Ôn Văn kỳ thật không hề có qua lại gì cả, cao lắm chỉ là có chút ấn tượng không quan trọng về Ôn Văn mà thôi.
"Không phải cậu là thợ săn thành phố Phù Dung Hà à, tới thành phố Khánh Xuyên này có nhiệm vụ hả?" Trường Tôn Cảnh buông ly mì tôm hỏi.
Ôn Văn mỉm cười nói: "Bây giờ tôi không phải thợ săn của thành phố Phù Dung Hà nữa rồi, tôi là siêu thợ săn, tới đây quả thực là vì nhiệm vụ."
"Nhiệm vụ có liên quan tới Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ à?" Ánh mắt Trường Tôn Cảnh sáng rực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhất định là hắn, hiện giờ khắp thành phố Khánh Xuyên này không có ai đáng giá để siêu thợ săn ra tay!"
"Anh có vẻ hiểu rất rõ về chuyện này?" Ôn Văn tò mò hỏi, có lẽ anh sẽ có được tình báo quan trọng từ Trường Tôn Cảnh.
"Đương nhiên hiểu rõ!" Trường Tôn Cảnh chỉ mặt mình nói: "Bộ dáng tôi bây giờ chính là bị hắn đánh! Nếu cậu muốn bắt hắn thì làm ơn mang tôi theo, toàn bộ Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Khánh Xuyên này, chỉ có tôi hiểu hắn nhất!"
"Vậy được rồi, bây giờ tôi muốn đi ăn cơm, anh muốn đi cùng không?" Ôn Văn mời Trường Tôn Cảnh.
Trường Tôn Cảnh do dự nhìn ly mì tôm của mình, cuối cùng vẫn theo Ôn Văn rời đi, trước đó vì gấp gáp muốn đi bắt Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ nên mới ăn mì tôm, hiện giờ đã có siêu thợ săn tới đối phó Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ rồi, ăn thứ khác cũng tốt.
Ngồi vào bàn, Ôn Văn vừa ăn vừa nhàn rỗi trò chuyện với Trường Tôn Cảnh, rốt cuộc cũng đơn giản hiểu được tình huống của người này.
Sau khi khôi phục năng lực, Trường Tôn Cảnh không muốn trở lại tiểu đội siêu thợ săn của Băng Hà, vì thế được hiệp hội phân tới thành phố Khánh Xuyên làm một thợ săn bình thường.
Cuộc sống ở thành phố Khánh Xuyên này khá an nhàn, nhưng Trường Tôn Cảnh vẫn rất tích cực đi săn quái vật, thực lực cũng gia tăng rất rõ ràng, hết thảy mọi thứ đều rất thuận lợi, thẳng đến khi Trường Tôn Cảnh gặp Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ.
Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ xuất hiện vào hai tháng trước, thoạt nhìn chỉ là một kẻ nhiệt huyết mạnh mẽ thích trêu đùa, vốn Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Khánh Xuyên cảm thấy bắt hắn cũng không phải chuyện khó.
Thế nhưng khi nhắm tới hắn đồng thời tiến hành vây bắt thì tên này lại khó chơi bất ngờ, không chỉ thực lực mạnh mà còn luôn thoát ra khỏi vòng vây bọn họ bố trí một cách không thể nào giải thích được.
Nếu như không phải hai bên cũng không có ác ý gì quá lớn, thợ săn thành phố Khánh Xuyên đã không phải dính bụi đất xám xịt như thế mà đã tổn hại nặng nề rồi.
Sau khi thất bại hai lần, nhóm thợ săn thành phố Khánh Xuyên liền từ bỏ ý nghĩ tự mình bắt giữ Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, đồng thời gửi báo cáo lên tổng hội, chờ siêu thợ săn tới xử lý Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ phiền phức này.
Chỉ có Trường Tôn Cảnh là vẫn không chịu khuất phục, nhiều lần đơn độc đuổi theo Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, nhưng mỗi lần đều bị đánh cho tơi bời, cuối cùng biến thành dáng vẻ đầu heo hiện giờ.
"Nhóm bọn anh đi chung cũng không có cách nào đối phó với hắn, anh việc gì phải tự mình chịu tội như thế." Ôn Văn gắp một miếng ruột vịt bỏ vào miệng.
Trường Tôn Cảnh thở dài một tiếng nói: "Chẳng qua tôi cảm thấy hắn rất giống tôi trước kia, biết rõ cuối cùng sẽ không có được kết quả tốt nhưng vẫn quật cường kiên trì."
"Có lẽ hắn nghĩ rằng kiên trì chính là can đảm, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể thông qua kiên trì để có được kết quả, từ bỏ mới chính là lựa chọn tốt nhất, tôi muốn nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn không chịu cho tôi cơ hội này."
Vẻ mặt Trường Tôn Cảnh rất buồn phiền, hắn muốn giúp đỡ người kia nhưng lại không có cơ hội.
Ôn Văn biết Trường Tôn Cảnh có một khoảng thời gian ngắn bị mất đi năng lực, khi đó hắn vẫn luôn liều mạng tham gia các hoạt động có liên quan với quái vật, hi vọng nhờ vào đó để khôi phục siêu năng lực.
Nhưng kỳ thực chính hắn cũng biết là may mắn chỉ có một lần, cuối cùng đã bị đồng đội cũ ngăn lại.
Trường Tôn Cảnh không căm hận đồng đội của mình, bởi vì đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
Mà bây giờ thông qua ánh mắt của Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ kia, Trường Tôn Cảnh cảm nhận được người này tựa hồ đang bị vây trong trạng thái giống mình khi đó.
"Xúc động tạm tới đây đi, nói cho tôi biết nên làm thế nào đối phó với Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ kia đã."
Trường Tôn Cảnh gật đầu nói: "Muốn tìm được hắn không khó, ở thành phố Khánh Xuyên này chỉ cần là nơi nào có chuyện xấu thì sẽ có tỉ lệ bắt gặp hắn, nhưng cái khó chính là làm sao bắt được hắn."
"Thực lực của hắn rất mạnh à?" Ôn Văn tò mò hỏi.
"Không chỉ thực lực mạnh, hắn hình như có được một loại trực giác kỳ quái, có thể cảm nhận được nguy hiểm sắp xuất hiện, vì thế muốn bắt hắn không dễ."
"Mặt khác, trang phục trên người hắn khá khoa trương nhưng mà..."
Tiếp đó hai người vừa ăn lẩu vừa trao đổi tin tức về Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ, thời gian cứ vậy từng chút trôi qua.
...
Trong căn phòng ngủ ấm áp, một người trẻ tuổi cao một mét tám quỳ ở trước gương nhìn cơ thể mình.
Bắp thịt chắc khỏe trải đầy khắp cơ thể, mỗi cơ bắp đều chứa đựng sức mạnh có thể ném bay ô tô, nhưng cơ thể đầy cơ bắp này lại đang vì đau đớn mà không ngừng run rẩy, mồ hôi không ngừng chảy xuống.
"Nhẫn nại... nhẫn nại! Chỉ cần ý chí đủ kiên định thì có thể nhịn được!"
Người trẻ tuổi cắn khăn lông, cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ đè nén trầm thấp, mười phút sau thì cơn đau đớn đó mới ngừng lại.
Cậu ta đứng dậy, lau mồ hôi trên người, mở tủ quần áo, lấy ra một bộ quần áo bó sát người màu đỏ.
"Còn lại ba năm... kế tiếp mình nên làm thế nào, lựa chọn chính xác hẳn là dừng lại ở đây, có lẽ... không, mình không muốn như vậy!" Cậu ta ném bộ quần áo vào tủ, nằm trên giường nhìn trần nhà không biết đang nghĩ gì.
Cậu ta tên là Hùng Ưng, là một học sinh cấp ba, ừm... hiện giờ thì không phải nữa.
Mấy tháng trước Hùng Ưng vì căn bệnh nan y mà nghỉ học, sau khi lành bệnh cũng chưa quay trở lại trường.
Ngoài mặt là muốn ở nhà tịnh dưỡng, thật ra là thường xuyên ra ngoài 'hành hiệp trượng nghĩa', không sai, Hùng Ưng chính là Hiệp Sĩ Rồng Nhỏ mà Ôn Văn muốn đuổi bắt.
Bốn tháng trước Hùng Ưng bị chuẩn đoán bị bệnh nan y, cho dù tiếp nhận điều trị tốt nhất thì cao lắm cũng chỉ sống được nửa năm mà thôi.
Sau khi tiếp nhận hai tháng điều trị thì Hùng Ưng dứt khoát không để sinh mệnh sau cùng của mình lãng phí trên giường bệnh, cậu ta muốn ra ngoài một chút.
Ăn những món chưa được ăn, nhìn những phong cảnh chưa được thấy, đi tới nơi chưa từng đi.
Chỗ đầu tiên Hùng Ưng thử là quán bar khu vui chơi này nọ, cậu ta được xem là một học sinh ngoan, từ trước tới giờ vẫn luôn tránh xa những nơi đó, nhưng khi tới điểm cuối của sinh mệnh, Hùng Ưng muốn tới xem thử.
Thế nhưng có người trời sinh không thích những nơi như thế, vì thế Hùng Ưng đã không hoàn thành kế hoạch của mình mà chuyển sang tới thành phố Khánh Xuyên, tới viện bảo tàng duy nhất mà mình chưa từng tới.
Viện bảo tàng quỷ hiếm đệ nhất liên bang!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo